Nguyên Thạch

Nỗi buồn người ở lại






 


Phút ly tao, em cưỡi lưng hoàng hạc
Về trời xa khuất bóng nẻo cuộc đời
Ta ở lại, xót xa dòng đẫm lệ
Ngày biệt ly, tim nghẹn tiếng ru hời.

Môi màu thắm, mắt huyền, nhưng da lạnh
Ngàn nụ hôn, chưa ấm lại đôi môi
Ôm em hát dăm lời thơ điệu nhạc
Trước khi thân vào huyệt tối bên đồi.

Đêm sơn cước nguyệt lâu trăng chênh chếch
Ta ước mơ cưỡi tuấn mã lên thăm
Chờ hồn em thanh dịu dáng nguyệt cầm
Để nối lại lời trăm năm tha thiết.

Ngồi bên mộ, ngẫm câu tử biệt
Thượng đế ơi, tạo chi ngã nghiệt phân ly?
Cõi vô thường ngắn ngủi!
Đến mà chi?
Để chuốc lấy…sầu bi thống khổ!

Rảo chân hoang, tôi về cuối phố
Ghé quán xưa, tìm chỗ ta ngồi
Rượu đắng xé môi…từng giọt ly bôi
Trầm ngâm mãi kiếp đơn côi ở lại!.

Nguyên Thạch

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2015

Bình luận về Bài thơ "Nỗi buồn người ở lại"